Tháng tư, Hà Nội không ồn ào bởi những cơn mưa rào đầu mùa, cũng chưa gay gắt cái nắng như thiêu của mùa hạ. Trái lại, tháng tư như một khoảng lặng dịu dàng, nơi mà thời gian bỗng chậm lại để người ta kịp nhận ra: Mùa hoa loa kèn đã về.
Sắc trắng mong manh
Những ngày cuối tháng ba, đầu tháng tư, Hà Nội lại ngập tràn trong sắc trắng mong manh và hương thơm tinh khiết của một loài hoa có tên gọi “âm vang đất trời” - hoa loa kèn.
Người Hà Nội có lẽ chẳng ai còn lạ với hình ảnh những xe hoa rong ruổi khắp phố. Nhưng chẳng hiểu vì sao, mỗi khi thấy chiếc xe chở đầy loa kèn trắng, lòng người lại bồi hồi nhiều hơn cả. Có thể vì sắc trắng của hoa quá đỗi thanh khiết, quá đỗi nhẹ nhàng giữa một thành phố đang hối hả, vội vàng. Cũng có thể vì mùa hoa ngắn ngủi khiến người ta trân quý hơn, cứ sợ lỡ mất sẽ phải chờ thêm một năm nữa mới được gặp lại.
Những bó hoa được bó gọn trong tờ giấy báo cũ, đặt ngay ngắn trên chiếc xe đạp cọc cạch, rong ruổi qua từng con ngõ nhỏ, từng góc phố quen. Loa kèn không rực rỡ như cúc họa mi hay nồng nàn như bằng lăng tím, thế nhưng vẻ đẹp giản dị và thanh khiết của nó lại khiến bất cứ ai đi ngang qua cũng phải ngoái nhìn.
Hương thơm của loa kèn rất nhẹ, tưởng như không có, nhưng lại âm thầm len lỏi vào từng kẽ nhớ, lặng lẽ vấn vương thật lâu trong tâm trí mỗi người.
Khi những cánh loa kèn e ấp bung nở cũng là lúc mùa Xuân dần khép lại, nhường chỗ cho mùa hạ đang đến rất gần. Loa kèn như sợi chỉ mong manh nối liền hai mùa, gợi nhắc người ta về sự chuyển mình rất khẽ của thời gian.
Với nhiều người, mùa loa kèn là mùa của ký ức. Là những buổi sáng đi qua phố Phan Đình Phùng rợp bóng cây, bắt gặp một chiếc xe hoa quen thuộc và bỗng dưng thấy lòng dịu lại. Là những chiều muộn chở mẹ đi chợ, ghé mua một bó hoa về cắm trong chiếc bình sứ cổ. Là một mùa yêu cũ chợt ùa về qua màu hoa trắng tinh khôi, gợi nhớ một ánh mắt, một bàn tay từng nắm lấy nhau giữa phố đông người.
Thế nên, ai yêu Hà Nội, yêu mùa hoa này, đều cố gắng níu lại bằng những khoảnh khắc thật chậm. Một tấm ảnh chụp vội, một cái nhìn đầy nâng niu, hay chỉ đơn giản là hương thơm thoang thoảng còn vương trong gió.
Có người bảo, Hà Nội là thành phố của những mùa hoa. Nhưng trong tất cả, loa kèn có lẽ là mùa hoa gợi nhiều hoài niệm nhất. Nó gợi nhớ về những buổi chiều chớm hạ, về một mối tình thanh xuân nhẹ nhàng như cơn gió, về dáng mẹ cặm cụi chỉnh từng cành hoa, hay đơn giản chỉ là một ngày yên ả, giữa lòng phố thị vội vã.
Âm vang của đất trời
Hoa loa kèn – "âm vang của đất trời", không chỉ là một loài hoa. Với người Hà Nội, đó là một phần của mùa, của hồn phố và của những điều thân thương không thể gọi tên.
Trong cái tên ấy đã gợi lên một điều gì đó vừa trong sáng, vừa kiêu kỳ, lại thoảng chút u buồn – rất giống với vẻ đẹp của Hà Nội những ngày giao mùa.
Người ta bảo rằng hoa loa kèn là loài hoa dành cho sự chờ đợi. Bởi nó không nở vội, không tàn nhanh, cứ từ tốn bung cánh rồi khẽ khàng khép lại, như một nốt trầm lặng lẽ trong bản nhạc xôn xao của phố phường.
Có lẽ vì thế mà những ai mang trong mình nỗi nhớ, một chút hoài niệm hay cả những yêu thương chưa nói thành lời, đều tìm đến hoa loa kèn như một sự an ủi, một lời thủ thỉ dịu dàng của mùa.
Và có lẽ, chính vẻ đẹp ấy – mộc mạc, tinh khôi, lại chạm đến lòng người – đã khiến hoa loa kèn trở thành một phần của ký ức Hà Nội. Không cần ồn ào khoe sắc, không cần phải là loài hoa rực rỡ nhất, nhưng mỗi độ tháng tư về, chỉ cần thấy hoa loa kèn xuất hiện là biết: Hà Nội lại dịu dàng thêm một chút và lòng người cũng vì thế mà yên bình hơn đôi phần.